Bảo tồn di sản âm nhạc truyền thống

Bảo tồn di sản âm nhạc cổ điển là một hành động hàng ngày, cũng giống như bảo tàng hiện vật đối với văn hóa vật thể, đồng thời với đáp ứng khôngngừng phát mính giá trị mới. Những loại nhạc cụ truyền thống là Các phương tiện biểu hiện sống động, có khả năng toát lên Nhiều gì do nhạc sĩ sáng tác, tinh bột nghệ sĩ biểu diễn tạo ra. Đàn tranh, đàn bầu, đàn tỳ bà… từ lâu đã ngoài việc ngừng trong ngôn ngữ âm nhạc cổ điển, mà đã vươn tới Các thể nghiệm mới, như phát biểu tuyệt tác âm nhạc đương đại…
Có lẽ, sẽ là quá xa xôi khi trước thị giác, nhạc cụ cổ điển chưa đạt được mức độ phổ biến ngay trong lòng xã hội sở tại. Văn hóa là có thể thay đổi và tiếp nhận qua đoạn đường học tập. Nếu người Việt Nam có thể học nhạc cụ châu âu thì bất kỳ dân tộc nào trên quả đât cũng có thể học nhạc cụ Việt Nam.

Nhằm vươn tới cái đích phi định vị về khu vực văn hóa, nên giải phóng nhạc cụ cổ điển thoát khỏi bộ khung dân tộc chật chội. Bản sắc văn hóa âm nhạc nằm trong ngôn ngữ biểu hiện, chứ không buộc phải phương tiện biểu hiện là nhạc cụ. Để tránh hiểu lầm, tại chỗ này nên chú trọng thêm, bài viết không cổ súy cho một cuộc canh tân về tên gọi, mà hướng tới chỉnh sửa tư duy quan niệm, qua đó tăng hạn độ cho sự lớn mạnh của nhạc cụ truyền thống vốn bị giam cầm trong khái niệm dân tộc. cách làm trên không xóa đi bản sắc văn hóa, càng không đánh đổi bản sắc như từng làm cho trước kia, mà tìm kiếm cơ hội cho nhạc cụ truyền thống thoát khỏi biên giới văn hóa và
biên độ dân tộc.
Trên thực tại, Nhiều nhạc cụ dân tộc đã xâm nhập và thường trú bên trong Các nền văn hóa khác. Có điều, chúng ta cứ tiếp đến bó hẹp, đóng khung nhạc cụ truyền thống vào một biên giới văn hóa và biên độ dân tộc. buộc phải có sự giải phóng cả biên giới và biên độ, trao cho nhạc cụ quyền được nhắc Nhiều trang bị ngôn ngữ âm nhạc giàu có (không chỉ có bắt chước ngôn ngữ âm nhạc cổ điển văn hóa khác) và hiệu năng sáng chế cách thức biểu hiện mới. Văn hóa phương tây đã đi trước trong việc hoạch định chiến lược lớn mạnh cũng như định dạng tư duy sắc sảo. Nhạc
cụ phương Đông cho dù từng có quá khứ huy hoàng, mà còn không thoát khỏi tư duy cô lập và bị kiềm tỏa bởi nhãn quan dân tộc. Thuộc tính văn hóa hay dân tộc chẳng hề mâu thuẫn với phong trào bứt phá, vượt biên giới lãnh thổ dân tộc để hội nhập vào ngôi làng quả đât, nhất là trong bối cảnh toàn cầu hóa với phong trào hòa bình tạo ra phi hạn độ. Trước khi đón lấy vận hội này, chúng ta phải từng bước tháo bỏ chiếc vòng “Kim cô” chụp lên thân phận nhạc cụ truyền thống. Cả dân tộc và nhạc cụ dân tộc đều nên trưởng thành để di chuyển vào tương lai, không giới hạn kiến tạo và khiến giàu thêm kho tàng văn hóa con người.

Đọc các bài viết về âm nhạc tại Việt Thương Music.

reviewnhaccu